Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, buông tay khỏi những ngón tay không hề bấm đốt, kéo chăn của Kiều Tử Uyên lên che ngực cho anh: "Bùa không thể để bị ướt, các người phải cẩn thận chăm sóc anh ấy."
Kiều Thiên Tín lo lắng hỏi: "Sở đại sư, xem Tử Uyên khi nào mới có thể tỉnh lại?"
"Phải giữ chắc lá bùa này." Sở Nguyệt Nịnh nhíu mày, "Nếu nó không còn thì mạng sống của anh ấy sẽ rất nguy hiểm."
Nhìn thấy Kiều Thiên Tín lại tỏ ra lo lắng, Sở Nguyệt Nịnh an ủi: "Nhưng cũng không cần quá lo lắng, miễn còn lá bùa thì việc anh ấy tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian."
Kiều Thiên Tín thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cúi người chào Sở Nguyệt Nịnh: "Sở đại sư, xin hãy cứu Tử Uyên."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây