Một lúc sau, mọi người kinh ngạc: Tạ Uyển Oánh vẫn bình tĩnh, nhìn bác sĩ Vương đang tức giận như nhìn không khí.
Dựa trên nguyên tắc làm bác sĩ phải cứu người, Tạ Uyển Oánh chắc chắn sẽ không nhượng bộ dù chỉ một chút.
“Chủ nhiệm Lữ, vết thương trên trán của bệnh nhân này rất sâu, không giống bình thường, bị đâm như thế nào, có phải do bệnh lý não bộ dẫn đến chấn thương ngoài hay không, cần phải tìm hiểu kỹ. Chụp CT là công cụ chẩn đoán hình ảnh tốt nhất.” Tạ Uyển Oánh tiếp tục thuyết phục giáo viên lâm sàng.
Con trai nữ bệnh nhân nghe vậy rất lo lắng, hỏi: “Chủ nhiệm Lữ, cô ấy nói vậy có đúng không? Vừa nãy anh không phải nói mẹ tôi không sao sao?”
Mặt chủ nhiệm Lữ u ám, liếc nhìn Tạ Uyển Oánh bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi mỉm cười nói với người nhà bệnh nhân: “Cô ấy chỉ là kiến tập sinh y khoa, cái gì cũng không hiểu, học chỉ biết học vẹt, chưa từng đi lâm sàng, làm sao biết cách khám bệnh cho bệnh nhân. Cô ấy cũng không phải học trò của tôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây