Nhớ đến Tào Dũng là học bá nổi tiếng của trường y, Chu Hội Thương yên tâm hơn: “Tớ tin tưởng cậu, cậu cứ làm đi.”
Chuẩn bị rửa tay sát trùng vào phòng mổ, bác sĩ thực tập giúp anh cầm điện thoại.
Chu Hội Thương vừa ôn lại bài giảng phẫu thuật với anh, vừa khen bạn học cũ: “Cậu loại trừ nhồi máu cơ tim trước tiên, có bản lĩnh này, lúc trước đến khoa Phẫu thuật tim lồng ngực của chúng ta thì tốt hơn rồi.”
“À!” Về việc này, Tào Dũng nói thật với bạn học: “Về rồi tớ sẽ nói rõ với cậu.”
Phòng mổ sáng đèn suốt đêm.
Sáng hôm sau, cả bệnh viện đều biết học bá đến từ thủ đô đã cứu sống một ca bệnh hiếm gặp nguy kịch trong đêm cấp cứu.
Đinh Ngọc Hải xách cặp tài liệu đến khoa Ngoại làm việc, trong lòng không khỏi buồn bực: Nghe nói Tào Dũng này mới hơn hai mươi tuổi, tương lai chắc chắn sẽ còn giỏi hơn nữa, vì giai đoạn hoàng kim của bác sĩ phẫu thuật là từ 30 đến hơn 40 tuổi.
Khác với sự buồn bực của chồng, Chu Nhược Mai tâm trạng phấn khởi, muốn đến phòng cấp cứu xem anh chàng đẹp trai Tào Dũng đến từ thủ đô.
Kết thân với người thủ đô sẽ có lợi cho con trai bà sau này làm bác sĩ, hơn nữa nghe nói anh ta còn độc thân, biết đâu con gái bà có thể lấy được chỗ tốt khi kết hôn.
“Trưởng khoa Mẫn.” Chu Nhược Mai kéo tay trưởng khoa điều dưỡng phòng cấp cứu lại.
Trưởng khoa điều dưỡng liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của Chu Nhược Mai, nói nhỏ: “Là một anh chàng đẹp trai, nếu tôi có con gái, nhất định sẽ kéo con bé đến đây gặp mặt anh ta.”
Chu Nhược Mai kiễng chân lên, nhìn thấy Tào Dũng phong độ đang đi tới, mắt sáng lên: Rõ ràng đẹp trai hơn lời trưởng khoa điều dưỡng nói nhiều.
“Bác sĩ Tào, đây là bác sĩ Chu khoa Sản của chúng tôi, cô ấy có một cô con gái, đang học ở Đại học Kinh tế Tài chính Trọng Sơn, chỉ nhỏ hơn anh vài tuổi.” Trưởng khoa điều dưỡng nhận được ám hiệu của Chu Nhược Mai, cố ý giới thiệu Tào Dũng như vậy.
Tào Dũng ngáp ngắn ngáp dài, làm phẫu thuật suốt đêm, nếu không phải đến giao ban thì anh đã đi ngủ từ lâu rồi, không nghe nổi những lời vô nghĩa này.
Thấy Tào Dũng đối diện không trả lời, không để ý đến họ, Chu Nhược Mai và trưởng khoa điều dưỡng nhìn nhau: Người đến từ thủ đô đúng là kiêu ngạo.
“Bác sĩ Chu.” Bảo vệ trực ca tối qua bước vào hỏi Chu Nhược Mai, “Tối qua có phải có người thân đến tìm cô không? Họ đi nhầm đường, đến khu cấp cứu này, sau đó có tìm được nhà cô không?”
Nghe bảo vệ nói vậy, Chu Nhược Mai cảm thấy em họ Tôn Dung Phương làm bà mất mặt, nên không trả lời.
“Không phải sao?” Bảo vệ tiếp tục hỏi, “Con gái cô ấy nói là sắp thi đại học, học lớp 12, nên mẹ cô ấy đưa cô ấy đến tìm cô. Mẹ cô ấy gọi cô ấy là Oánh Oánh, tối qua đứng ở sân nhỏ trước cửa phòng cấp cứu chúng tôi.”
Là cô tiên nhỏ tối qua sao? Tào Dũng đang cúi đầu xem bệnh án bỗng nghe thấy, ngẩng đầu lên, cây bút máy trong tay chỉ vào bảo vệ hỏi: “Anh nói nữ sinh tối qua tên là Oánh Oánh?”
“Anh thấy sao, bác sĩ Tào?” Bảo vệ mừng rỡ, cuối cùng cũng có người xác nhận anh ta không nói dối, gật đầu lia lịa với Tào Dũng, “Vâng, mẹ cô ấy gọi cô ấy là Oánh Oánh, nếu không anh hỏi bác sĩ Chu xem?”
Khi ánh mắt Tào Dũng chuyển sang, Chu Nhược Mai căng thẳng trong lòng, xua tay: “Tôi không có người thân nào như vậy, anh đừng nghe anh ta nói bậy.”
Vừa dứt lời phủ nhận, Chu Nhược Mai thầm nghĩ, Tào soái ca là người mà con gái con trai bà muốn lấy lòng, là quý nhân đến từ thủ đô, sao có thể để cho nhà em họ bà chen chân vào được.
Nói xong Chu Nhược Mai quay người bỏ đi, tránh né ánh mắt dò hỏi của Tào Dũng, bà có cảm giác, dù nói gì cũng không thể để Tào Dũng tiếp xúc với nhà em họ.
Tào Dũng đành phải cúi đầu xuống, cây bút máy trong tay vô thức viết tên cô tiên nhỏ lên giấy: Oánh Oánh. Viết xong, chính anh cũng ngẩn người.