Tạ Uyển Oánh nghĩ đến những gì mình nói với bác sĩ Ân trước đó, hỏi ý kiến sư huynh: “Em nói với bác sĩ Ân, nói anh ta là bác sĩ nên biết làm thế nào là tốt nhất cho cô ấy. Sư huynh, anh thấy em nói vậy đúng hay sai?”
Tiểu sư muội vậy mà nói với đàn ông những lời này sao? Trong mắt Tào Dũng hiện lên vẻ phức tạp, nói: “Em nói vậy không thể gọi là sai, chỉ có thể gọi là hơi vô tình. Tất nhiên, anh biết em nói vậy là vì muốn tốt cho họ. Nhưng tình cảm đôi khi không thể lý trí được.”
Tạ Uyển Oánh hỏi: “Sư huynh, bộ não không thể hoàn toàn kiểm soát tình cảm sao?”
“Con người kiểm soát bản thân, là một loại phản xạ có điều kiện được rèn luyện từ nhỏ. Từ nhỏ chúng ta được giáo dục, được cho biết những việc này có thể làm, những việc kia không thể làm. Đây là lý thuyết y học cơ bản nhất, phản xạ có điều kiện. Tình cảm là sự tổng hợp rất phức tạp của phản xạ không điều kiện và phản xạ có điều kiện, vì vậy, đôi khi không thể kiểm soát được.” Tào Dũng nói đến đây liền nói thật với tiểu sư muội, “Em phải hiểu, bác sĩ cũng là người bình thường, cũng có thất tình lục dục.”
Tức là, cô bảo Ân bác sĩ dùng thân phận bác sĩ để kiểm soát tình cảm của mình có phần vô lý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây