“Chiều nay tôi sẽ đề xuất với giáo sư.” Tạ Uyển Oánh đồng ý ngay.
Triệu Triệu Vĩ nắm tay cô, cảm động trước sự dũng cảm của cô: “Oánh Oánh, cảm ơn cậu, chỉ có cậu dám làm chuyện không lấy lòng này. Còn nữa, sáng nay cậu nói rất đúng. Tôi không nên đối xử với mẹ tôi như vậy. Đứa trẻ mười tuổi ở phòng bên cạnh đút cơm cho mẹ nó bị bệnh. So với nó, tôi như một tên khốn.”
Bạn học đã thông suốt là tốt rồi, Tạ Uyển Oánh mỉm cười an ủi, hỏi: “Đứa trẻ mười tuổi?”
“Sáng nay cậu kiểm tra phòng không thấy sao?”
Kiểm tra phòng sáng nay chỉ là lướt qua, Tạ Uyển Oánh định tranh thủ buổi trưa xem qua bệnh án của tất cả các giường trong nhóm, nhanh chóng nắm bắt tình hình của tất cả các bệnh nhân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây