Tạ Uyển Oánh đến khu khám bệnh của bệnh viện, chỉ có vài phòng khám còn mở cửa vào buổi tối. Hành lang tầng hai tối om, gần như không có ai, cuối cùng có một dãy máy điện thoại công cộng, cô nhanh chóng tranh thủ lúc không có ai gọi điện thoại về nhà.
Tôn Dung Phương về đến nhà, nhận được điện thoại của con gái vào buổi tối rất vui mừng: “Mẹ đang định gọi cho con đây. Mẹ về nhà nói với dì con chuyện con cứu người trên tàu. Dì con nói, để anh họ con đang học ở Trọng Sơn liên lạc với con. Mẹ nói được, con đang cần người dạy.”
Thái độ của Chu Nhược Mai thay đổi? Là nhận ra sự thật, chuẩn bị nhận thua sao?
Tạ Uyển Oánh không lạc quan như mẹ mình nghĩ.
“Mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi nhiều đi. Đừng lo lắng cho con.” Điều Tạ Uyển Oánh muốn nói với mẹ nhất là câu cuối cùng, không muốn mẹ lại vất vả vì mình cả ngày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây