“Khám sức khỏe đo huyết áp bình thường chứ?” Lâm Lệ Quỳnh mở miệng hỏi bà Phương.
“Vâng.”
“Vậy chắc chắn không sao rồi.”
“Đúng vậy. Bác sĩ Lâm nói không sao. Bác sĩ Lâm nói không sao, cô nói linh tinh nguyền rủa ông nhà tôi, các cô thật hư!” Bà Phương nhảy chân la lớn.
Tôn Dung Phương nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy con gái hôm nay trở nên khác hẳn, con gái vừa nói những lời đó, bà một chữ cũng không hiểu.
Xung quanh hành khách nghe thấy hai mẹ con bà Lâm Lệ Quỳnh và bà Phương nói chuyện, đã sớm bàn tán xôn xao:
“Chuyện gì vậy?”
“Một người nói mình là bác sĩ, một người nói mình là sinh viên y khoa.”
“Sinh viên y khoa là gì?”
“Là học sinh học y. Tương lai sẽ làm bác sĩ.”
“Vậy chắc là sinh viên y khoa phải nghe bác sĩ chứ?”
“Chắc là vậy.”
“Nhưng vừa rồi không phải nói, cả hai thật ra đều là sinh viên y khoa sao?”
Những người xem xung quanh đều nghe mà mơ hồ.
Mẹ Lâm nghe thấy những người này nói lung tung, càng ra vẻ kiêu ngạo nói: “Các người không biết đấy thôi, sinh viên y khoa cũng có phân cấp bậc. Cao thì tương đương với bác sĩ, thấp thì không phải bác sĩ. Cao chỉ huy thấp.”
Khán giả vừa nghe mẹ Lâm nói, đều cảm thấy người phụ nữ này hình như không nên đắc tội, im lặng không nói.
Tôn Dung Phương gãi đầu, nhìn con gái bằng ánh mắt hỏi phải làm sao bây giờ.
Tạ Uyển Oánh nói: “Mẹ, chúng ta nói những gì cần nói, hết trách nhiệm rồi.”
“Cô nói gì vậy, cô lặp lại lần nữa, cô nói ông nhà tôi ——” Ngón tay bà Phương vừa chỉ ra muốn chọc vào mũi Tạ Uyển Oánh, đột nhiên bị kéo lại, giật mình quay đầu lại, thì thấy chồng mình đang kéo tay mình, hỏi, “Ông sao vậy?”
“Tôi đau.” Mặt ông Phương lộ vẻ đau đớn với vợ, kêu lên oai oái.
Bà Phương vội vàng đỡ lấy chồng, la lên: “Bác sĩ Lâm, cô không phải bác sĩ ở thủ đô sao? Mau xem giúp ông nhà tôi đi, ông ấy nói bị cảm chỗ nào cũng đau.”
“Cảm sao lại đau?” Mẹ Lâm giành trước con gái một bước đến xem tình hình ông Phương, cúi đầu quan sát sắc mặt ông Phương nói, “Hình như là sốt.”
Mặt mũi ông Phương đầy mồ hôi như mưa, đúng là có chút giống triệu chứng sốt.
Bốn phía hành khách nhìn thấy liền đứng dậy lo lắng, trong toa xe người chạy toán loạn. Có người nhanh chóng chạy đi báo cho tiếp viên tàu tình hình.
Giọng nói của trưởng tàu vang lên qua loa phát thanh trên tàu, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ đoàn tàu: “Đề nghị toàn thể hành khách chú ý, đề nghị toàn thể hành khách chú ý! Hiện tại trên tàu có một vị hành khách lớn tuổi đột ngột phát bệnh, cần sự hỗ trợ của nhân viên y tế, nếu quý vị là nhân viên y tế, xin vui lòng đến toa số hai và liên hệ với tiếp viên của chúng tôi để hỗ trợ ——”
Vì thế, ở toa nằm có người nghe thấy thông báo liền ngẩng mặt lên khỏi sách vở, chỉnh lại kính mắt.
“Tìm bác sĩ nào, con gái tôi là bác sĩ!” Mẹ Lâm nghe thấy thông báo trên tàu, liền quay đầu nói với tất cả hành khách xung quanh.
“Con gái cô là bác sĩ, thì bảo con gái cô mau xem cho ông nhà tôi đi.” Bà Phương sốt ruột đến mức hét lên với mẹ Lâm.
Mẹ Lâm quay đầu gọi con gái.
Lâm Lệ Quỳnh chậm rãi đi tới, chỉnh kính, nhìn vào miệng ông Phương như đang quan sát cẩn thận: “Có phải đau răng không? Tôi thấy có mấy cái sâu răng. Tôi đoán là sâu răng làm lợi sưng lên dẫn đến sốt. Đến thủ đô rồi đến bệnh viện Tuyên Ngũ, tôi có thể giúp ông ấy đăng ký khám với giáo sư.”