“Chu Tuấn Bằng, tối nay là bác sĩ Đàm của chúng tôi mời cơm, đã đặt bàn tròn lớn, phòng VIP lớn, cậu muốn ghép bàn ăn cơm với chúng tôi? Cậu muốn thay bác sĩ Đàm của chúng tôi mời khách sao?” Tôn Ngọc Ba đứng dậy giải thích với đối phương.
“Hóa ra là bác sĩ Đàm của các anh mời cơm à? Càng tốt.” Chu Tuấn Bằng mỉm cười với Đàm Khắc Lâm đang ngồi ở giữa, “Lần trước thầy Đàm mượn chỗ của thầy Phó chúng tôi, đã nói là sẽ cùng nhau ăn một bữa.”
Nghe đối phương nói vậy, Đàm Khắc Lâm nhướng mày lạnh nhạt: “Thầy Phó của các cậu có đến không?”
“Có chứ, chúng tôi sáu người, còn có nhân viên trao đổi từ bệnh viện khác đến. Mọi người vừa họp xong, thầy Phó nói đến đây ăn. Không ngờ lại không còn bàn trống. Bình thường không phải cuối tuần thì ở đây không hết bàn.” Chu Tuấn Bằng giải thích tình hình.
“Đây là bác sĩ Đàm của chúng tôi đã dự tính trước nên đặt bàn trước.” Tôn Ngọc Ba nhấn mạnh, không có lý do gì lại bị người ta tranh chỗ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây