“Nhưng anh nhanh chóng nhận ra mình sai, sau đó anh không hề nói dối em. Những lời anh vừa nói là thật lòng, những lời anh đã nói với em trước đây cũng là thật lòng. Anh không muốn rời xa em.” Phương Cần Tô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nước, giống như cậu thiếu niên năm xưa ngồi trước mặt cô, mỉm cười rạng rỡ, lộ ra vẻ ngây thơ, hồn nhiên đó.
Bản chất con người là sự tồn tại song song của thiện và ác.
Đã từng có lúc ác niệm chiếm lĩnh tâm trí, sau đó thiện niệm chiến thắng ác niệm.
“Em biết đấy, anh chưa từng có bạn bè, hồi nhỏ vì bị bà ấy ép học đàn nên anh hầu như không có bạn bè, ngoại trừ em. Em quá quan trọng với anh. Anh không nên quên em. Bây giờ đã nhớ ra rồi, anh sẽ không quên em nữa.”
Ngô Lệ Toàn quay mặt đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây