“Không sao đâu, bác sĩ La.” Tạ Uyển Oánh nhỏ giọng nói với cô ấy trước.
La Yến Phân quay đầu lại nhìn cô: Cô định làm gì?
“Chủ nhiệm.” Tạ Uyển Oánh bước lên trả lời câu hỏi của lãnh đạo một cách bình tĩnh, “Tâm trạng của bác sĩ mãi mãi chỉ có một, đó là cứu người.”
Giọng nói trong trẻo vang vọng trong văn phòng, không ai ngờ cô ấy lại trả lời dứt khoát, không cần suy nghĩ như vậy. Các đồng nghiệp nhìn nhau, không hiểu sao cô ấy lại không sợ lãnh đạo như vậy.
Tôn Ngọc Ba đảo mắt: Biết ngay cô học sinh này sẽ như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây