Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 3: Người thân làm bác sĩ

Chương Trước Chương Tiếp

Ngày mai, các thí sinh đại học trên cả nước sẽ điền vào phiếu đăng ký nguyện vọng đại học.

Cô muốn học y, vì vậy, mẹ cô đưa cô đến nhà dì để xin lời khuyên. Dì cô, Chu Nhược Mai, từ một bà đỡ tự học thành bác sĩ khoa Sản, lấy Đinh Ngọc Hải, bác sĩ khoa Ngoại tổng quát của bệnh viện, cuộc đời rất nỗ lực.

“Đồng sàng dị mộng”, câu này có nghĩa là người ngoài ngành sẽ không bao giờ biết được bí mật của ngành. Muốn thi y, dù sao cũng phải biết giới bác sĩ như thế nào. Vừa hay có một người chị họ giỏi giang như vậy, Tôn Dung Phương tất nhiên phải đưa con gái đến xin lời khuyên.

Tôn Dung Phương chọn hoa quả ở quầy hoa quả gần bệnh viện, chọn cam Sunkist nhập khẩu, cực kỳ đắt, gần mười tệ một quả. Vào năm 1996, với mức lương vài trăm tệ một tháng của các gia đình bình thường, căn bản không ăn nổi thứ này.

Vì tương lai của con gái, Tôn Dung Phương bất chấp, vừa tiêu tiền hoang phí, vừa nói: “Nhà dì con không thiếu thứ gì tốt đẹp, mua cam nhỏ, dưa hấu thì dì ấy chắc chắn sẽ chê. Đồ người ta tặng cho nhà họ, cái nào cũng tốt vô cùng. Vì vậy, con phải học hành chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp, để dì con giúp con sắp xếp, vào làm việc trong bệnh viện, sau này làm bác sĩ thì cuộc sống sẽ khác.”

Tạ Uyển Oánh nhìn dáng vẻ của mẹ, nhịn ba lần, cuối cùng không nhịn được nói: “Mẹ, không cần mua đâu, dì không thích chúng ta mua cam, cũng không nghĩ con có thể làm bác sĩ.”

“Cái gì?” Tôn Dung Phương quay đầu lại, không đồng ý với lời con gái nói, “Con có thể làm bác sĩ, dì con mừng còn không kịp. Con gái dì ấy không thi đậu trường y làm dì ấy buồn lòng suốt mấy ngày nay, bây giờ con có thể giúp con gái dì ấy hả giận, dì ấy phải vui mừng chứ.”

Mẹ cô thật là “mặt dày”, cứ tưởng chị họ sẽ đối xử với con gái chị họ như con gái ruột.

Tạ Uyển Oánh nghĩ lại, tầng lớp trí thức đúng là khác biệt. Chu Nhược Mai thật sự chưa bao giờ nói xấu ai trước mặt mọi người. Lý do chỉ có một, bác sĩ chỉ cần dựa vào kiến thức y học mà người thường không hiểu, là có thể khiến người thường câm nín.

Giống như mẹ cô, học tiểu học cũng chưa xong, nhìn chị họ mình, luôn thấy chị họ là bác sĩ có hào quang sáng chói. Tất nhiên, tiếp theo phải xem chị họ thật lòng tốt với chị họ hay là trong lòng có âm mưu gì khác.

Bỏ ra một trăm tệ mua tám quả cam, xách trên tay nặng trĩu, Tôn Dung Phương rất hài lòng, cảm thấy tự tin hơn khi đưa con gái đến nhà chị họ chơi.

Lúc này hai mẹ con đi vào con hẻm nhỏ cạnh bệnh viện, đây là đường tắt mà bảo vệ đã chỉ, có thể đi thẳng đến khu tập thể của nhân viên bệnh viện.

Bệnh viện có phúc lợi tốt, thể hiện ở việc có khu tập thể riêng cho nhân viên, nhà trong khu tập thể đường xá tốt, chất lượng cũng không tồi, môi trường an toàn, lại gần bệnh viện. Ai mà chẳng ốm đau bệnh tật, sống gần bệnh viện trong lòng cũng yên tâm hơn. Tạ Uyển Oánh nhớ, sau này giá nhà tăng cao, những căn hộ tập thể còn sót lại từ thời này của bệnh viện đều là hàng “hot” trên thị trường nhà đất cũ.

Chu Nhược Mai sống ở tầng 3, có thể nói là tầng vàng, ở giữa khu tập thể. Về việc này, Tôn Dung Phương lại khoe khoang với con gái về nhà chị họ: “Chồng dì con là bác sĩ phẫu thuật số một khoa Ngoại tổng quát, biết chưa? Đến đó nhớ chào hỏi đàng hoàng đấy.”

Tạ Uyển Oánh không nói gì, nếu vừa rồi nói mà không ngăn được mẹ, đành phải đợi đến nhà họ rồi để họ dội cho mẹ một gáo nước lạnh, để mẹ tỉnh táo lại.

Leo lên tầng 3, Tôn Dung Phương bấm chuông cửa, sợ người bên trong không nghe thấy nên gọi: “Chu Nhược Mai có nhà không?”

“Có.” Một giọng nữ bên trong trả lời, đi ra mở cửa.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)