Dì Mẫn bước vào, gọi bạn cũ.
“Đồng chí Tiểu Mẫn.” Tôn Dung Phương bật dậy khỏi ghế, tiến lên ôm chầm lấy người bạn cũ vừa bước vào cửa.
Hai người đã nhiều năm không gặp, giờ đây đều đã trở thành những người phụ nữ lớn tuổi, lúc này bốn mắt nhìn nhau, nước mắt lưng tròng.
“Tôi cứ tưởng mình chết cũng không gặp lại bà được.” Dì Mẫn vừa khóc vừa nói.
“Tôi nghe con gái tôi nói bà bị bệnh nặng sắp chết. Tối hôm đó tôi mất ngủ cả đêm, nghĩ hay là ngày hôm sau mua vé tàu đến gặp bà.” Tôn Dung Phương cũng khóc nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây