Biết mọi người sẽ nói con gái bà chỉ biết học, không giỏi giao tiếp xã hội, Tôn Dung Phương nói: “Nó không thích đi chơi với bạn bè.” Điều này là do bản tính của con gái bà, Tôn Dung Phương không còn cách nào khác, nói: “Nó ít bạn bè, tôi đã nói với nó rất nhiều lần. Nếu thấy nó có chỗ nào không đúng, các thầy cứ phê bình nó.”
Thấy Tôn Dung Phương hiểu lầm, Đào Trí Kiệt nói: “Không sao đâu bác gái. Tính cách của Oánh Oánh rất tốt.”
“Thầy Đào.” Mặc dù Tôn Dung Phương cảm thấy thầy này còn quá trẻ, có thể do bệnh viện lớn này có nhiều nhân tài trẻ nên nhiều thầy trẻ tuổi, bà sợ gọi người ta là thầy sẽ khiến anh chàng đẹp trai này bị gọi già, liền cẩn thận nói, “Thầy đừng chiều nó. Nó học cấp 3, quen bị giáo viên chủ nhiệm phê bình rồi.”
Giáo viên cấp 3 nào lại đi phê bình học sinh ham học? Mọi người nghe xong đều rất ngạc nhiên.
Người dân ở thị trấn nhỏ, giáo viên đến nhà thăm hỏi, làm sao dám cãi lại. Sau đó, Tôn Dung Phương đã hỏi thăm lý do tại sao Lưu Tuệ, giáo viên chủ nhiệm cấp 3 của con gái bà, lại có ý kiến với con gái bà. Hóa ra giáo viên Lưu thường xuyên gọi học sinh đến nhà chơi, nhưng con gái bà lại từ chối. Có lẽ giáo viên Lưu cho rằng con gái bà không nể mặt, không thân thiết với mình, dẫn đến quan hệ giữa hai người không tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây