“Cô chắc cũng biết, dù cô nói gì cũng không thể khiến tôi thay đổi.” Giọng bác sĩ Hồ cứng rắn, không muốn bị cô gái sinh viên y khoa này quan tâm quá mức, nói, “Tôi không thích cô và Tiểu Tống. Hai người quá thông minh, người quá thông minh trong y học, trong những lĩnh vực khác, đồng nghĩa với vô tình. Có những bệnh, dù phát hiện ra cũng không chữa được. Hai người giống như Tử Thần.”
Lời này như làn gió lạnh thấu xương.
Tinh thần Thẩm Hi Phỉ run lên, thầm nghĩ: Tạ Uyển Oánh, cô cũng có ngày hôm nay, cứ tưởng mình ghê gớm lắm, hóa ra cũng chỉ là Tử Thần. Bác sĩ Hồ nói hay lắm.
“Bác sĩ Hồ muốn nói là gặp vấn đề thì nên giả vờ như không biết sao? Em thừa nhận trong lâm sàng, việc che giấu thiện ý với một số bệnh nhân là cần thiết.” Tạ Uyển Oánh nói.
“Cô không hiểu ý tôi. Cô có nói hay không với bệnh nhân, cũng không thay đổi bản chất là Tử Thần đến tuyên án.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây