Cùng lúc đó, soạt, một nét bút lướt qua trên sổ ghi chép. Phùng Nhất Thông nghe thấy Phan đồng học nói: “Cô ấy tìm thấy rồi.”
Tìm thấy gì? Phùng Nhất Thông bối rối, cậu ta, một sinh viên nội khoa, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phẫu thuật mà không thấy gì, vậy mà bạn học ngoại khoa lại nói tìm thấy rồi.
Tìm thấy lỗ rò sao? Vấn đề là Tạ đồng học chưa bắt đầu nong bóng, chỗ nối vẫn chưa được mở rộng, chỉ đang điều chỉnh dây dẫn thôi mà, sao có thể tìm thấy được.
“Này.” Phùng Nhất Thông kéo áo cậu ta, bảo cậu ta đừng nói linh tinh. Có quá nhiều giáo sư ở đây, nếu nói sai sẽ gây thêm rắc rối cho nữ học bá của lớp.
Trên khuôn mặt thư sinh của Phan Thế Hoa hiện lên nụ cười nhàn nhạt, mơ hồ đến cực điểm, đồng thời giọng điệu rất chắc chắn, nói với Phùng đồng học: “Động tác tay của Oánh Oánh đã thay đổi, bây giờ cô ấy không còn điều chỉnh nhiều nữa, chỉ hơi điều chỉnh góc độ, nên chắc là đã tìm thấy lỗ rò.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây