Người ta đã nói có thể đi, họ chắc chắn sẽ đi, tận mắt chứng kiến mới yên tâm. Vu Học Hiền quyết định xong, quay đầu lại nhìn Tào Dũng tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, hỏi: “Cậu mua đồ ăn sáng à? Một mình cậu ăn sao?”
“Không chỉ một mình.” Tào Dũng nói.
“Mua cho Tạ Uyển Oánh?”
Sao đối phương lại đoán chuẩn như vậy. Tào Dũng sững sờ.
Vu Học Hiền bắt gặp biểu cảm không giấu được trên mặt anh, vui mừng, cười ha hả, như không nhịn được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây