Nói đến, lúc trước ông đã vấp ngã trong chuyện của cháu trai mình, rất biết ơn cô bé Tạ Uyển Oánh đã kiên trì cứu cháu trai ông.
Viện trưởng Ngô gật đầu, ánh mắt lướt qua Tào Dũng đang ngồi cạnh Đào Trí Kiệt, nói: “Đừng sợ cô ấy viết gì không hay mà không dám đọc, làm sao cô ấy có thể muốn mắng chúng ta như Tào Dũng năm đó chứ?”
Ông lão Ngô nói anh bốn năm trước muốn mắng người. Tào Dũng nghe thấy nhưng mặt không cảm xúc.
“Đọc đi!” Viện trưởng Ngô ra lệnh cho Đào Trí Kiệt.
Còn chần chừ gì nữa. Lúc này, sao có thể còn kiêng dè, thầy Trương đã qua đời, nhưng thầy Lỗ vẫn còn sống. Đào Trí Kiệt quyết tâm, lấy tờ giấy Tạ Uyển Oánh viết ra, ánh mắt sắc bén lướt nhanh qua nét chữ trên giấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây