Tháng 1 năm 2004. Thủ đô Bắc Kinh.
Tuyết như lông ngỗng nhẹ nghiêng chao đảo giữa trời.
Diệp Chiêu phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, cây tùng bách trong sân đã khoác lên tấm áo lông màu trắng xóa.
Tăng Tường dẫn theo hai đứa nhỏ chơi đắp người tuyết trong sân.
Cô gái nhỏ Miêu Miêu nhìn thấy Diệp Chiêu bèn rướn người về phía cửa sổ mà cất giọng nũng nịu: “Mẹ, mẹ ra đây chơi với con đi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây