“Không sao, không sao, bà chỉ cảm thấy có chút xúc động mà thôi! Cháu và Thân Nhi có thể về chung một nhà, bà và ông cháu mừng lắm. Thân Nhi là người tốt, hai cháu rất xứng đôi.” Nói rồi mắt bà cụ Quách ngấn lệ.
Mặc dù Diệp Chiêu muốn giữ khoảng cách với bà cụ Quách nhưng khi thấy bà ấy rơm rớm nước mắt, cô lại không thể mặc kệ bà ấy đau khổ dằn vặt một mình.
Cô bèn nói: “Cháu và anh Tường vẫn luôn đeo sợi dây chuyền bằng ngọc mà lần trước bà tặng.”
Bà cụ Quách nghe ra giọng điệu của Diệp Chiêu đã dịu hẳn đi, nước mắt nhịn không được lã chã tuôn rơi:
“Nếu bà ngoại sớm biết đến sự tồn tại của cháu thì tốt biết mấy! Ông bà nhất định sẽ tìm cách nhận nuôi cháu, không để cháu phải chịu tổn thương. Đều tại người mẹ vô tâm kia của cháu! Thôi, bà không nhắc đến nó nữa, chỉ cần sau này cháu với Thân Nhi sông bên nhau thật hạnh phúc là ông bà yên tâm rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây