Tô Ứng Dân khẽ ho khan một tiếng, vẫn duy trì sự trầm mặc như cũ.
Hà Tuệ Quỳnh nói:
“Hai người chúng tôi chẳng có ai đi báo cả, làm gì có ai nghĩ Quách Hứa Ngôn và Kim Tĩnh Chi lại dây dưa trong phòng chứ? Quả thực không biết xấu hổ, đồi phong bại tục! Là vì bọn họ gây tiếng động, nên chúng tôi mới chạy từ phòng khác sang.”
“Nhưng thời điểm cãi nhau các người không có nói như vậy!”
“Vậy bọn tôi nói cái gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây