“Giờ Diệp Chiêu người ta cũng đã biết là bà bỏ thuốc, bà còn ở đây giả bộ thì có ích lợi gì? Nó dám tới đây nói như vậy, bà còn tưởng nó không có chứng cứ à. Đồ sao chổi! Chính bà là người làm hại chúng tôi đấy!”
Chiêu đẩy tội này của Tô Ứng Dân quả là rất có tính mê hoặc.
Hà Tuệ Quỳnh tức đến nỗi hất phăng ly nước trên bàn xuống đất, mở miệng nói:
“Đúng! Là tôi! Tất cả đều tại tôi! Vậy còn ông, ông là cái thứ tốt tính chó má gì vậy? Vừa rồi Diệp Chiêu thật sự hình dung rất đúng về con người ông, đeo mặt nạ lâu như vậy, thật không biết đâu mới là ông! Đồ giả nhân giả nghĩa! Đúng là Nhạc Bất Quần ngoài đời thực!”
Tô Ứng Dân hừ lạnh một tiếng: “Tôi không đeo mặt nạ thì có thể sống với bà lâu như vậy được sao? Còn không biết bản thân mình tanh tưởi đến mức nào à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây