Diệp Chiêu nhìn Tô Ứng Dân chằm chằm, mắt không chớp lấy một lần: “Hối hận gì cơ?”
Tô Ứng Dân: “...”
“Hối hận lúc ba tôi lên cơn đau tim đã không cứu ông ấy ngay hả?”
Lời Diệp Chiêu nói hệt như một tia sấm long trời lở đất!
Ngoại trừ chủ nhiệm Lưu đã biết được chân tướng vụ việc ra thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều trợn mắt há miệng, không thể phát ra chút âm thanh nào vì quá kinh ngạc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây