“Tự tìm chỗ ngồi?”
Tự do vậy sao? Giáo viên không sắp xếp chỗ ngồi? Diệp Chiêu ngỡ ngàng ra mặt.
Quả nhiên học sinh bây giờ đều là loại nuôi thả, không giống như thời đại của cô, những chuyện nhỏ như hạt vừng cho đến to như hạt đậu, giáo viên và gia đình đều sắp xếp thoả đáng.
Diệp Chiêu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi đến cửa lớp.
Cô nhìn vào bên trong, đông đúc ít nhất phải bảy tám chục học sinh, phần lớn là học sinh nam, học sinh nữ lẻ loi mười mấy người, rải rác như cắm hoa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây