Lương Hân cười nói: “Dù tôi rất muốn hợp tác với cô, nhưng tôi vẫn muốn đi theo bà Tống, tôi không thể vứt bỏ bà chủ vào lúc bà ấy khó khăn nhất được.”
Diệp Chiêu gật đầu, có lẽ trong mắt người khác Lương Hân là người trung thành một cách mù quáng, nhưng sự mù quáng này lại mang đến cho cuộc sống một chút ấm áp.
Diệp Chiêu cười nói: “Sau này rảnh rỗi nhớ đến chơi.”
“Ừ.”
Làm xong mọi chuyện đã đến giữa trưa, Tăng Tường tìm Diệp Chiêu: “Đi mau, chú Kỳ đã chuẩn bị cơm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây