Lão Tiền đi qua đi lại trong văn phòng Diệp Chiêu, sờ sờ mồ hôi trên trán, áy náy nói:
“Cô chủ Diệp, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này, như vầy đi, đơn của Thực Cửu Lâu tôi sẽ không nhận, bồi thường bao nhiêu tiền cô cứ nói, sau này cô bảo tôi làm gì cũng được.
Nhưng mà đợi lát nữa ở đồn cảnh sát, cô xem, xin cô giúp cho, chị tôi chỉ có một đứa con trai. Nếu nó chết dưới mí mắt tôi, sau này tôi sẽ không dám về quê.”
Diệp Chiêu biết hàm ý của lão Tiền, cũng biết ông ta lo lắng cái gì, cô thành thật nói: “Vừa nãy tôi chỉ hù dọa các người thôi, người dân trúng độc không sao, yên tâm đi, em họ của chú không chết được.”
Lão Tiền vừa nghe, thiếu chút nữa rớt nước mắt: “Ôi chao, xém chút nữa tôi đã bị cô hù chết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây