Một trận gió thổi tới, Diệp Chiêu không khỏi nhíu máy, theo bản năng nhắm tịt mũi lại, tí nữa thì văng tục thành tiếng.
Chẳng trách bà Lương bảo gió Bắc thổi là mùi thối xộc lên không mở nổi mắt.
Anh Tường bị hun đến đơ mặt, mắt nhìn Diệp Chiêu như đang dò hỏi:
Cậu chắc mình không bị lừa đấy chứ?
Diệp Chiêu nghiêm túc gật đầu: “Nó đáng giá! Sau này nó sẽ báo đáp tôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây