Trời lạnh rồi mà lão Khai vẫn đi dép lê, ông lão mặc áo sơ mi bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi trắng cỡ lớn, ông ta pha một ấm trà nóng, rót một ly cho Nê Mãnh.
“Người thuê văn phòng ông giới thiệu là ai?”
Nê Mãnh cũng đi một đôi xỏ ngón, ông ta lắc lư chân, cười nói: “Một người thần kỳ.”
Từ sau khi Thâm Quyến cải cách và mở cửa, loại người nào cũng có, lão Khai cũng không quá bất ngờ, ngay cả ngữ khí cũng không phập phồng: “Thần nhân gì.”
“Còn đang học lớp 12, nhưng con bé học lại, nếu không học lại, cũng đã lên đại học rồi. Tuổi còn nhỏ, ra ngoài làm ăn lớn, nghe nói muốn làm rau cung cấp cho Hồng Kông, vậy có lợi hại hay không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây