Diệp Chiêu có chút lo lắng: “Anh Lương, không bằng báo cảnh sát trước, để cảnh sát đi theo dõi cho.”
Hoàng Lương Đống: “Cô quá ngây thơ rồi, không có chứng cứ chắc chắn mà đã đi báo cảnh sát, một khi không cẩn thận thì sẽ bại lộ. Hiện tại đám cảnh sát ở mấy địa phương nhỏ… Cô không hiểu!”
Diệp Chiêu xác thật không hiểu, đều nói thập niên 80-90 rất loạn, dân bản xứ khẳng định sẽ hiểu hơn cô, cô chỉ có thể dặn dò Hoàng Lương Đống chú ý an toàn.
Trước khi ăn cơm, Diệp Chiêu quá mệt nhọc bèn lên giường nằm. Hệ thống đã lâu không quấy rầy cô lặng yên chui ra: “Buôn bán lời không ít tiền nhỉ.”
Diệp Chiêu đắc ý cười, nhắm mắt dưỡng thần không để ý đến nó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây