Dạo một vòng quanh kho hàng, Bùi Mãnh không quên khai quật cơ hội hợp tác tiếp theo: “Về sau nếu cháu có hàng, có thể để nhà kho của Tằng Ốc Vi, chúng ta có rất nhiều kho hàng, cháu tìm chú, chú sẽ giới thiệu cho cháu.”
Trước mắt thiếu tiền nghiêm trọng, Diệp Chiêu chỉ muốn bẻ một phân tiền ra làm đôi để tiêu, cười nói: “Ở ngoài thành rẻ hơn.”
“Thật là tính toán tỉ mỉ, nhưng Tằng Ốc Vi của chúng ta thì tiện hơn, ở trong nội thành, chúng ta không phải đi xa. Thôi trở về nghĩ cái hiệp nghị thế chấp. Nếu đến kỳ cháu không trả được nợ, chỗ gừng vàng nhỏ Tây Sơn này sẽ thuộc về chú.”
Nói xong Bùi Mãnh lại nói giỡn: “Cháu sẽ không hợp tác với cái ông chủ Lưu kia để bán chú đi đâu nhỉ?”
Diệp Chiêu nói: “Chú Vượng nếu không tin có thể hỏi mấy người thạo gừng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây