Chờ bọn họ đi rồi, dì Xảo cảm thán nói: “Gừng vàng nhỏ của trấn Tây Sơn đều dính dịch bệnh! Vậy không phải gừng Tống Vinh Ký đặt hàng cũng mất hết sao?! Cơ hội tới rồi!”
Diệp Chiêu nói: “Cũng không biết người của Tống Vinh Ký có thể tìm được cháu hay không. Cháu sợ bọn họ đánh mất số điện thoại cháu đưa.”
Cô phải nghĩ biện pháp, kể cả bọn họ có đánh mất số điện thoại của cô cũng phải để bọn họ tìm được cô.
“Bọn họ là người nào? Nhất định có thể tìm tới cửa.”
Dì Xảo xách túi gừng vàng nhỏ mà Trương Quân mang đến, chuẩn bị cầm đi vứt, Diệp Chiêu bảo bà giữ lại, cô muốn quan sát tình trạng của chỗ gừng này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây