Dì Tần lật cuốn sổ nhỏ của mình, trên mặt sổ dày đặc chi chít rất nhiều chuyện cần phải ghi nhớ: “Sau khi mở bán đồ ăn khuya, mỗi ngày có thể bán ba bốn trăm phần cơm chiên, tháng này bán được hơn một ngàn đồng. Ăn khuya lợi nhuận cao, món chính cùng đồ ăn kèm đều là đồ ban ngày dùng thừa, hơn hai mươi ngày này kiếm lời cũng được bảy tám trăm.”
Diệp Chiêu: “4000 người mà chỉ có ba bốn trăm người tới ăn khuya ư? Trong xưởng bây giờ không tăng ca nhiều vào buổi tối sao?”
Mọi người nhìn về phía Lý Thụy Hương, Lý Thụy Hương có chút khó chịu nên vừa rồi thất thần, cô ấy nghe được Diệp Chiêu hỏi chuyện mới nói: “Trong xưởng rất bận, mỗi ngày cơ hồ có hơn một nửa số người ở đó tăng ca.”
Diệp Chiêu: “Có khả năng do các loại thức ăn khuya của chúng ta tương đối đơn điệu, không thể chỉ bán mỗi cơm chiên được, rau xào mì nước bánh rán đường các loại cũng có thể bán.”
Lý Chính Tân gật đầu: “Có thể, mấy người ở phòng bếp chúng tôi sẽ nghiên cứu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây