Vân Vân lại từ phòng anh trai con bé đi ra, đứng trước TV xem một tiểu phẩm.
Tô Ứng Dân không muốn để cho bọn nhỏ nghe thấy bọn họ nói chuyện, ông ấy đứng lên: “Đến đây, cháu và chú đến thư phòng nói chuyện.”
Diệp Chiêu đi theo Tô Ứng Dân vào thư phòng, Tô Ứng Dân đứng trước cửa sổ, hai tay đút vào túi, thành thật nói: “Năm đó, mẹ cháu muốn trở về thủ đô, có con ở đây, bà ấy sẽ không quay về được...”
“Nhưng mà, sau nhiều năm như vậy, vì sao cái gì cũng không nói cho cháu biết, rằng mẹ ruột của cháu là ai?”
Tô Ứng Dân mấy lần muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt lời trở về, lời nói quá nặng nề, ông ấy sợ Diệp Chiêu không chịu nổi, nhưng nếu tránh nặng tìm nhẹ, ông ấy lại sợ Diệp Chiêu sẽ dây dưa không rõ về vấn đề này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây