Tăng Tường ở bên cạnh chơi bàn phím, đề tài đột nhiên ném tới này có độc, ca sĩ chính của ban nhạc Văn Thiên Tường vẫn là anh và A Văn thay nhau, Tiểu Thiên hát quả thật cũng bình thường.
Vào thời điểm này, người bình thường sẽ theo đuổi chính sách không đắc tội ai, anh Tường không giống vậy, cậu ta nói thẳng: “Đều không hay.”
Diệp Chiêu và Tiểu Thiên nhìn nhau một cái, Diệp Chiêu len lén đưa tay rút dây điện bàn phím ra.
Tiếng bàn phím bị đứt, Tăng Tường ngẩng đầu trừng mắt nhìn hai người bọn họ, Tiểu Thiên vội vàng bán bạn cầu vinh, giơ tay đầu hàng: “Anh Tường, anh xem, tay em ở đây! Rõ ràng không phải em.”
Diệp Chiêu đắc ý cười, nhẹ nhàng cầm một cây đàn guitar, tự đàn tự hát: “Tôi hát, dễ nghe, thích thì nghe không thích cũng phải nghe.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây