Diệp Chiêu cười nói: “Không sao. Uyển Thành xa như vậy, cháu còn dẫn theo cả con ghẻ đến cơ mà.”
“Một nơi ngồi tàu hỏa, một nơi đi xe ô tô đường dài, không giống nhau đâu. Bây giờ có nhiều cướp xe lắm, ngày nào trên báo cũng đăng tin có vụ cướp giữa đường đấy. Tây Sơn lại là một nơi hẻo lánh, một mình cháu đi dì không yên tâm, dì đi cùng cháu.”
Diệp Chiêu không ngờ dì Xảo lại ân cần như vậy, cô có chút được yêu thương mà thấy lo sợ: “Vậy không ổn đâu ạ, dì Xảo ra ngoài với cháu thì nhóc Tăng ở nhà một mình biết làm thế nào?”
“Nó chẳng còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, để nó đến nhà bà Anh Béo ăn bữa cơm cũng được.”
Dì Xảo đưa ra quyết định, không cho hai đứa trẻ phản đối, việc này cứ vậy mà định.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây