Diệp Chiêu và Tăng Tường đưa mắt nhìn nhau, đều ăn ý bĩu môi, Diệp Chiêu bất lực nói: “Đừng hát đôi ở trước mặt tôi nữa, tôi xem kịch thôi cũng đã mệt rồi.”
Diệp Định Quốc nhìn Tô Ứng Dân, ở đây chỉ có lời Tô Ứng Dân nói thì Diệp Chiêu mới chịu nghe mà thôi.
Tô Ứng Dân thuận thế nói: “Tiểu Chiêu, chuyện này chúng ta hãy giải quyết riêng với nhau đi, được không? Nếu những tài liệu này bị đưa cho cảnh sát sẽ không tốt cho dì Bạch và cả cha của cháu nữa.”
Diệp Chiêu không quan tâm bọn họ có tốt hay không, cô biết rằng những tư liệu trong tay cô không thể dùng làm bằng chứng trực tiếp để kiện Bạch Vận Liên được, lại càng khó kết tội bà ta, chủ yếu là Diệp Chiêu chỉ muốn trút giận mà thôi.
“Chú Tô, chú có đề nghị gì không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây