Diệp Chiêu khẽ gật đầu, cười khổ nói: “Chị cũng đã từng cho rằng chúng ta sẽ nương tựa lẫn nhau, đồng hành với nhau. Chị còn tưởng rằng sẽ cùng em lớn lên. Em trộm tiền của Diệp Tiểu Trân mua kẹo hạnh phúc, em cho rằng chị không biết sao? Chị chỉ là ngây thơ nghĩ rằng em chỉ muốn trả thù nó đã bắt nạt em, đánh em mà thôi. Sống trên đời này không dễ dàng gì, chị đồng ý với việc nợ răng trả răng, nợ mắt trả mắt, đây là cách xứng đáng để đối xử với người xấu. Nhưng ngày hôm qua em đã lựa chọn phản bội chị, phản bội một người thật sự đối xử tốt với em. Em không có trái tim. Em có biết không, tuy rằng em chỉ mới chín tuổi, chị không nên quá khắt khe với em, nhưng nếu như em đã lựa chọn, em phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình. Con đường của em là ở Uyển Thành, đợi đến khi em tôi luyện bản thân xong, hãy đến tìm chị.”
“Chị!”
Diệp Chiêu mở cửa, Tăng Tường đã đứng ở cửa đợi cô.
“Đi thôi.” Cậu ta nói.
Đi đến cầu thang, cô gặp Trịnh Thu Hà đang đi lên, Trịnh Thu Hà nhìn Diệp Chiêu, rồi lại nhìn Tăng Tường bên cạnh, kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây