“Đêm nay ông cụ không chịu ăn cơm." Y tá nói với Phùng Học Minh.
Phùng Học Minh rời khỏi giường, anh ta không có phương tiện nên chống lên bàn y tá, nhận lấy đồ ăn rồi dùng bàn tay còn lại đút cơm cho Lưu Tương Niên: "Sao lại không ăn cơm tối chứ?"
Lưu Tương Niên nhìn anh ta, nước mắt rơi xuống, Phùng Học Minh rút một tờ giấy, lau nước mắt cho ông ta: "Đừng khóc, ông chỉ bị tê liệt thôi nên mới cảm thấy cảm động. Nếu như ông khoẻ lại, người khác đối tốt với ông thì ông sẽ quên ngay. Tuy nhiên không có việc của Chung Diễm, Hạ Nghênh Xuân không thành vấn đề mà thôi.
Lưu Tương Niên nghe nói như thế, nước mắt không rơi được, có một tràn khí lạnh nổi lên nhưng ông ta không có cách nào trút giận lên cháu trai tiều tụy của mình.
“Nếu ông thật sự thương hại con thì hãy bán Phồn Viên cho Trần Chí Khiêm đi, hoàn thành nguyện vọng của anh ta." Phùng Học Minh hừ cười: "Anh ta ngoài miệng nói hỗ trợ, có lẽ là sẽ giúp đấy nhưng khi nào thì anh ta giúp chứ? Anh ta không gấp gáp gì nhưng hôm qua có người đập cửa hàng của WO rồi, hôm nay con bị người mua nhà đánh, không chừng ngày mai con sẽ bị cổ đông đâm chết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây