"Đúng vậy!" Trương Nguyệt Cầm nhìn về phía bà cụ Lưu: "Đây là bà ngoại của cậu à? Mắt bà cụ trợn lên trên, khóe miệng còn co giật. Ở cạnh nhà chúng tôi cũng có một bà lão có triệu chứng như này, không lâu sau đã trúng gió nằm liệt. Có phải cậu muốn dẫn bà ấy tới kiểm tra một chút không?"
Lúc Trương Nguyệt Cầm nói chuyện, còn học theo dáng vẻ của bà cụ Lưu, mắt trợn trắng, khóe miệng co quắp, nhưng bà ấy làm nhân viên mậu dịch ở cửa hàng quốc doanh rất nhiều năm, cửa hàng quốc doanh làm việc nhiều người, thái độ phục vụ tùy từng người, có một số nhân viên mậu dịch có thái độ phục vụ rất tùy tiện, trong mắt bọn họ, ngoại trừ người nội thành Thượng Hải thì tất cả đều là nông thôn, chỉ cần là nông dân tới mua đồ, trợn trắng mắt lên nhanh đến mức không thấy cả lòng đen.
Cho nên bà ấy trợn trắng mắt còn tiêu chuẩn hơn bà cụ Lưu.
Bà cụ Lưu trông thấy biểu cảm này của Trương Nguyệt Cầm, vốn bị Lưu Tương Niên làm cho tức giận muốn chết, lúc này lại tức càng thêm tức, bà ta hỏi Phùng Học Minh: "Bà ta đang nói cái gì?"
Hiện giờ Phùng Học Minh đã biết mồm mép của Phàn Kỳ học theo ai rồi, anh ta không muốn trả lời mẹ Phàn Kỳ, càng không muốn trả lời câu này của bà ngoại, trông thấy cửa thang máy mở, anh ta nói: "Bà ngoại, chúng ta cùng đi ra đi!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây