Cậu nhà họ Trương đi theo qua, tiến vào phòng bệnh của Lưu Tương Niên.
Lưu Tương Niên còn đang truyền nước, ông ta ngồi ở trên ghế sô pha: "Ông cậu, mời ngồi."
Cậu nhà họ Trương ngồi xuống, trước đó A Khiêm có nói nơi này không hay gọi "Đồng chí", ông ấy sửa lại xưng hô: "Ông cụ, ông cũng biết, tôi là cậu của Kỳ Kỳ. Nói là cậu họ mẹ, cũng không phải thông gia với nhà ông."
Từ "Đồng chí" đến "Ông cụ", Lưu Tương Niên không biết ông già người Bắc này còn có bao nhiêu xưng hô kỳ kỳ quái quái đang chờ ông ta nữa, hiện giờ mình cần cầu cạnh ông ấy, ông ta kiềm chế tinh thần: "Tôi biết vậy, nhưng tôi cũng biết, khi A Khiêm còn bé là mọi người đưa theo nó về tránh họa. Nếu như không phải có mọi người, có lẽ tôi cũng không gặp được nó."
"Không cần nói như vậy, chỉ là chuyện thêm một đôi đũa, thêm một cái bát thôi. Dưới tôi có đứa em gái, đính hôn với người khác từ nhỏ, mười hai tuổi đã chết, sau đó chồng đứa em gái kia muốn cưới vợ, trong nhà cô gái đó nghèo đến mức ở trong lều cỏ, mẹ tôi chuẩn bị chăn bông, chậu rửa chân và bồn cầu cho cô gái kia làm đồ cưới, nhận cô gái kia làm con gái út, coi như con gái ruột nhà mình. Lúc đứa em gái sau kia của tôi sinh con, mẹ tôi đi chăm ở cữ. Lúc các cháu trai còn bé cũng ở nhà chúng tôi, con của các em gái mà mấy thằng nhóc nhà mình, đến mùa hè, mấy chiếc chiếu tre trải trên sàn phòng khách, mười mấy thằng nhóc ngủ trên mặt đất." Cậu nhà họ Trương xua tay: "Cho nên đừng nói câu kia, nhà chúng tôi cũng xem A Khiêm như cháu trai nuôi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây