Sau quãng đường đi mệt mỏi, Phàn Kỳ ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi, uống cốc nước mà Trần Chí Khiêm đưa cho. Đi ngang qua chùa Thiên Hậu, hai người mua 3 nén nhang. Phàn Kỳ đứng cạnh Trần Chí Khiêm, nhìn vẻ mặt thành kính của anh, tự hỏi không biết anh đang cầu nguyện điều gì?
Cô đột nhiên nhớ tới việc mình xuyên không đến đây, cực kì không cam lòng. Ai lại muốn từ phú bà nhỏ có tài sản hai ba tỷ ròng biến thành một ngôi sao sống trong lồng chim chứ? Đến đây chưa đầy ba tháng, cô chợt nhận ra mình nhận được quá nhiều thứ. Cho dù không gặp lại gia đình mình nhưng trong tâm trí cô, gia đình Phàn tốt hơn hàng ngàn lần so với cha mẹ cô ở kiếp trước. Lúc này, cô mới nhận ra tiền chính là thứ không đáng để quan tâm nhất trong cuộc đời mình. Cô vẫn còn khả năng kiếm tiền, hai ba tỷ đó thì tính là gì. Lúc đầu bị ép đến đây, cô còn cầu xin ông trời trả lại cuộc sống trước kia nhưng bây giờ suy nghĩ của cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô cảm thấy mình mắc nợ nguyên chủ. Tất cả điều này đáng ra đều là của cô ấy.
Cô cậu nguyện với Thiên Hầu Hoàng Hậu: “Thiên Hầu Hoàng Hậu, con không biết tại sao con lại đến được thế giới này nhưng thân thể con vốn là của người khác…
Cô muốn cái gì, cơ thể là của một người con gái khác. Nếu cô ấy quay trở lại, cô phải trả lại thân thể cho cô ấy sao?
Phàn Kỳ đang cầu nguyện nửa chừng, chợt nhận ra không biết mình muốn cầu điều gì?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây