Phàn Kỳ miệt mài ăn mà không hề phát hiện ra dáng vẻ bất thường của Trần Chí Khiêm, cô chuyên tâm ăn tiết canh lợn, chén tiết canh không có một mùi vị khác thường nào, rất tươi ngon: “Trần Chí Khiêm, sao anh không ăn vậy?
Trần Chí Khiêm lấy cái muỗng múc nửa chén tiết canh húp dần dần, Phàn Kỳ ngẩng đầu lên đùa giỡn: “Anh ăn tiết canh như thế, còn đâu nữa dáng vẻ thoải mái nữa chứ.
“Em ăn của em đi, còn ở đó mà nói tôi sao? Trần Chí Khiêm nói lại cô.
“Không phải đâu! Anh như thế quy tắc quá, a…
Trần Chí Khiêm điều khiển tay của mình, không được mãi có ý muốn vuốt mặt của cô, xoa đầu của cô, trong lòng của cô không có anh, thật sự đi rồi thì đi rồi, mà bản thân anh là một người thật sự rất khó buông bỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây