Lưu Tương Niên hiểu rằng ông ta đã bị cháu trai gạt ra ngoài rồi. Ông ta quay đầu nhìn anh, thấy anh mỉm cười xua tay với ông ta, “Vậy nên ngày mai tôi không cần tới nữa đâu nhỉ?
“Sao cháu phải làm thế? Lưu Tương Niên không hiểu, ông ta đã dồn hết tâm sức đối xử tốt với anh, nhưng tại sao anh lại không hề cảm kích?
Trần Chí Khiêm cúi đầu cười, “Sao ông phải hỏi tôi câu này chứ? Người hỏi nên là tôi mới phải. Tại sao ông không bàn bạc với bà nội trước mà đã đưa em gái của bà vào Phồn Viên? Tại sao ông biết rõ lập trường của nhà họ Trần mà ông còn bán bột mì cho người Nhật Bản? Tiếp nữa, tại sao ông chưa hỏi tôi câu nào mà đã mua lại Islay Electronic? Thật ra ông hiểu hết những chuyện này, nếu ông hỏi ra thì người bên kia sẽ không đồng ý, ông muốn mọi chuyện đều chỉ trở thành việc đã rồi. Nhưng ông đã từng thành công chưa?
Thực ra Trần Chí Khiêm đang thuật lại đúng những gì anh đã nói ở đời trước. Khi đó, anh siết chặt nắm tay, đỏ mắt nói với ông ta. Giờ đây, anh chỉ thản nhiên nhìn Lưu Tương Niên, nhìn gân xanh trên trán ông ta nổi lên từng đợt.
Phàn Kỳ lo rằng Lưu Tương Niên sẽ tức giận đến nỗi đột quỵ mất, nhưng người bên cạnh cô thì vẫn tiếp tục nói chuyện, “Tôi còn phải cảm ơn ông vì đã mua lại Islay Electronic đấy, món hời lớn trong thương vụ này vừa đủ để giúp tôi góp vốn đầu tư với công xưởng trong nước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây