Hứa Diệu Nhi tháo kính râm xuống, mặt mày xanh lét, dùng một đôi mắt có thể so sánh với chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, giống như bước kế tiếp liền muốn dùng móng vuốt xé cô thành mảnh nhỏ: “Quang minh lỗi lạc? Hay là muốn từ chối lại ra vẻ mời chào? Làm ra bộ dáng băng thanh ngọc khiết, cô thật sự cho rằng anh ta sẽ vì cô mà từ bỏ một xu nào, cùng cô song túc song phi sao?
Mặc dù tiếng gầm của Hứa Diệu Nhi không cao, nhưng lại mang theo vẻ bén nhọn.
“Anh ta là ai? Phàn Kỳ nhận ly cà phê của tiếp tân đưa cho mình, thoải mái dựa vào trên ghế sa lon hỏi.
“Cô còn dám hỏi ra sao?
“Tại sao tôi lại không dám hỏi? Hôm qua trong tiệc rượu, tôi đã nói là tôi kết hôn rồi, cô còn coi như không nghe thấy, sáng nay cô không đọc báo sao? Cái gọi là: Sứ quân tự có phụ, la thoa tự có phu. Làm sao tôi có thể quyến rũ rồi ở cùng chồng sắp cưới của cô được? Chứng hoang tưởng của cô cũng nặng thật đấy? Có muốn đi kiểm tra lại não một chút không? Phàn Kỳ mang theo cơn tức hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây