La Tiếu có chút ngượng ngùng nói: “Công cụ đựng cá tôi cũng mặc kệ a, tôi chỉ phụ trách đưa cá tới đó, mọi người cân xông thì phải nhanh chóng thả cá vào trong nước, nếu không sau khi đến Cát Thị thì sợ cá chết khát.”
Hạ Vũ Kiệt tức giận thở dài một cái, làm sao cảm giác uất ức như thế, người phụ nữ này từng bước một khiến anh ta phải xuôi theo ý mình, trên mặt không rõ cảm xúc, cười nói: “Có thể, hi vọng đồng chí La đừng làm cho tôi thất vọng.”
Cuối cùng hai người thương lượng xong thời gian ra hàng, chín giờ tối ngày mốt, trước tiên giao hai trăm cân, lúc gần đi La Tiếu lưu lại con cá trong gùi, có điều cũng không khách khí lấy đi một cái cân từ chỗ Hạ lão đại.
Điều này làm cho Ninh Thụy sắp quỳ xuống hành lễ, không người nào dám ở trước mặt lão đại cò kè mặc cả, nhưng hôm nay đúng khiến cậu ta mở mang hiểu biết, lão đại đây là một hai lần phá công, để người phụ nữ tướng mạo bình thường trước mắt này nắm mũi dẫn đi.
Rời khỏi chợ đêm đã hơn hai giờ, La Tiếu chuẩn bị khoảng chừng hai cân táo đỏ khô, một đường hỏi người tìm tới nhà họ Diêu, lúc đó nhà họ Diêu không lưu lại địa chỉ cụ thể, chỉ nói ở rạp hát viện gia chúc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây