Nói gì đi chăng nữa thì đó cũng là tấm lòng của người ta, biết là cô bé không muốn nợ ân tình, mình cũng được một phần, nhưng bây giờ cô vẫn còn khổ.
Hắn nói: “Phần của tôi coi như xong rồi đi, trước đó có ăn cơm ở nhà cô, nếu nhận nữa thì thật mất mặt, hay là tôi sẽ nhận lấy cho bạn tôi, đúng lúc hôm nay phải lên huyện để lấy hàng từ hợp tác xã cho cửa hàng ở công xã, hôm nay có thể làm được.”
La Tiếu đáp: “Cái đó cũng không nhiều, đừng đưa đẩy nữa, nếu không thể nhận đồ ăn ngon thì đưa qua cho bạn anh đi, anh yên tâm, nhà tôi vẫn đủ ăn, lúc trước tôi lên núi hái thảo dược đổi được ít tiền.”
Đã nói đến vậy rồi thì Lục Nghị Thần đành phải cảm ơn La Tiếu.
Vừa nãy nghe Lục Nhị Thần nói muốn vào huyện lấy hàng, cô liền hỏi: “Khi nào thì anh đi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây