La Tiếu nhìn Triệu Giai Ngưng bằng ánh mắt xem thường, tiếp tục nói: “Nếu như lời cô nói là sự thật, vậy thì tôi đã đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của cha mẹ ruột cô rồi, nếu đã nuôi không nổi thì đừng sinh ra, không thì sẽ lại sinh ra một người giống như cô vậy, không biết xấu hổ, một đứa con gái chỉ luôn nghĩ muốn sống một cuộc sống sung sướng, nghĩ nhiều đến mức muốn phát điên.”
Triệu Giai Ngưng không chịu nổi lời khó nghe, cô ta tức giận lao về phía La Tiếu, cô đưa chân đá một cái, Triệu Giai Ngưng lại bay ra hai ba thước, trực tiếp ngã nhào xuống con sông.
Nước ở con sông đó không thể gây chết người, nhưng vẫn làm cho Triệu Giai Ngưng sợ hãi mà hét toáng lên, La Tiếu khinh thường nói: “Kêu lớn tiếng lên đi, để những tên ất ơ không ra gì gọi đến đây, vừa lúc để tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt không biết xấu hổ của cô.”
La Tiếu nhìn sang Triệu Phổ Lâm đang đứng trốn ở con đường nhỏ bên kia, nói: “Con gái của ông vẫn đang sợ hãi mà gào thét không ngừng, là người làm cha sao lại trốn tránh, còn chờ gì nữa? Hay ông cảm thấy đã quá xấu hổ không còn mặt mũi nào gặp người khác.”
Nói hết câu, La Tiếu chào tạm biệt thím Cao, cũng không quay đầu lại nhìn mà rời đi, chỉ cần trễ một chút nữa cô đã không thể đón được xe để trở về.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây