La Húc Ngôn vốn đang ở trong phòng đọc sách, nhưng nghe được tin em gái sẽ đến nên không ở bên trong nữa mà ra ngoài ngồi đợi gần cả nửa ngày, thấy em mình còn đang nói chuyện với bà nội ở phòng khách, nói với bà về chuyện mình và em trai đã bị bà nội nuôi thành hai người mập mạp, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Châu Quế Phương nghe cháu gái nói, trong lòng cũng thả lỏng, sau đó nói: “Vậy cháu muốn mua cái gì, để bà nội cho cháu tiền mua.”
La Tiếu vội ngăn lại: “Đừng, đừng, đừng, bà nội, cháu có tiền, thật đó, chưa nói đến học bổng, lần trước mọi người còn tặng cho cháu không ít quà ra mắt, hơn nữa, thu nhập hàng tháng của cháu cũng gần bằng lương hưu của ông bà rồi.”
Châu Quế Phương tò mò hỏi: “Tiền ở đâu cháu có?”
La Tiếu nở nụ cười nói: “Cháu viết bản thảo, bản thảo của cháu viết được tòa soạn báo vừa ý nên chọn đăng báo, cho nên mỗi tháng cháu đều có tiền nhuận bút, cháu còn viết thêm tiểu thuyết nữa. Bà yên tâm đi, sau này bà và ông nội cứ ngồi chờ hưởng phúc thôi. Cháu cũng sẽ bù đắp cho anh cả và anh hai nữa, mấy năm qua cháu đã nợ hai anh rất nhiều, khổ cực cho hai anh rồi, hai anh ấy cũng nên được hưởng phúc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây