Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Bây giờ các người lại nhòm ngó thấy có thứ các người thèm muốn nên lại về làm thân, còn dùng cách thức này nữa, các anh chị có cần giữ thể diện nữa không? Còn chị, có người mẹ chồng như chị, tôi nghĩ chẳng có con gái nhà nào dám gả cho con trai chi đâu!”
Bạch Tố Lệ bị chọc tức điên người, hai mắt nhìn hằn học, miệng chửi: “Dù gì tôi cũng là vợ của con trai ruột của bà ấy, còn cô là ai? Dám ra mặt lo chuyện bao đồng, không phải cô cũng đến lừa chiếm tiền của hai ông bà già đấy chứ?”
La Tiếu phì cười: “Mọi người đều nghe thấy rồi đó, vừa rồi chị ta đã nói, định lừa tiền trong tay hai ông bà già.”
Những người vây xung quanh mỗi người một câu nói vào, không quên nhìn sang Bạch Tố Lệ, con dâu lớn của bà Dương chỉ trỏ nói ra nói vào.
Năm đó, vợ chồng ông bà Dương bị học sinh tố cáo, khiến họ ngày nào cũng bị đấu tố, mấy đứa con cả trai lẫn gái của ông bà lập tức muốn rạch ròi, không muốn cùng chung hoạn nạn với ông bà nên đã cùng lúc đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ đẻ để giữ gìn trong sạch của bản thân. Đồng thời, để bày tỏ thành ý, con trai lớn của ông bà đích thân đến hiện trường đấu tố tát cha đẻ mấy cái nhằm tỏ rõ lập trường bản thân, khiến cảnh ngộ của vợ chồng ông bà Dương như bị đổ thêm dầu vào lửa, càng thêm bi đát. Nếu không phải mấy học sinh lo liệu giúp thì e rằng hai vợ chồng ông bà không còn đường để về nông trường. Ông bà cũng được coi là số may mắn, về nông trường lại gặp được ông cụ Viên nên mới yên ổn sống ở đây. Trong suốt bao năm tháng sống tại nông trường này, ba đứa con cả trai cả gái không hỏi thăm nom lấy một lần. Nhưng từ ngày ông bà về lại Kinh Thành, ba nhà ấy chưa để ông bà yên ngày nào, tất cả cũng chỉ vì số tiền lương được trả bù mà dăm ngày ba bữa lại đến gây chuyện một lần, khiến ông bà Dương rất đau lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây