Đợi đến khi mọi người ăn cơm, dọn dẹp xong xuôi rồi khóa cửa cẩn thận xong rồi mới đi đến công xã. Lúc này Lục Nghị Thần mới nhớ ra hôm nay cũng phải đi sớm, xe đạp của anh không chở được nhiều người như vậy, nếu như dựa theo thời gian bình thường thì sẽ muộn mất.
Chỉ là khi bọn họ từ trên đường mòn xuống thì thấy Triệu Giai Ngưng đang đứng ngoài cửa thôn. La Tiếu không muốn xen vào chuyện giữa bọn, vì vậy nói với Thạch Đầu và Lục Nghị Thần: “Chúng ta đi trước đi.”
Vừa nói vừa ngồi lên yên sau xe đạp Lục Nghị Thần, nhưng Triệu Giai Ngưng lại vòng của hai anh em nhà họ La đi đến chỗ La Tiếu: “Cô đợi một chút, tôi có vài câu muốn nói với cô.”
La Tiếu nghiêng đầu nói với Lục Nghị Thần: “Đi thôi, tôi không có gì để nói với cô ta.”
Triệu Giai Ngưng thấy La Tiếu không để ý đến mình, có chút tức giận nói: “Đừng tưởng rằng cô theo bọn họ về thủ đô là có thể hòa nhập vào cuộc sống ở đó, dù sao người trong Gia Chúc viện cũng sẽ cảm thấy dáng vẻ quê kệch của cô giống người nông thôn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây