Triệu Phổ Lâm đứng ở trong gió, gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi, ông ta thật sự muốn chết ngay tại chỗ.
Đại đội trưởng nói với những người đang xem náo nhiệt: “Đã xong rồi, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm việc nữa.”
Sau khi đám người giải tán đi, Triệu Giai Ngưng hét vào mặt người nhà họ Triệu: “Tôi hận các người, một đám người không biết xấu hổ.”
Triệu Tiểu Hạnh cười lạnh một tiếng: “Còn cô nghĩ mình là ai, cô cũng sợ trở về quê sẽ phải chịu đói nên cướp đoạt đồ của người nhà họ La, bọn họ đúng là đã nuôi một kẻ vô ơn bạc nghĩa. Ở ngoài thấy nhà họ La đó thương cô bao nhiêu, còn bảo hai người anh trai đưa cô trở về đây, tôi đoán người ta đến đây chỉ vì muốn gặp La Tiếu, nếu thật sự để tâm tới cô sẽ không mau ném cô ở đây không nói câu nào nữa mà đã rời đi.
Cô ở trước mặt chúng tôi kiêu ngạo cái gì, có điều cũng chỉ là người mà nhà họ La không cần nữa, đuổi cô trở về thôn quê, cô còn tưởng mình là công chúa của nhà họ La nữa sao, cô giờ cũng giống như chúng tôi đều là con vịt xấu ở nông thôn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây